141000₫
code 68k f8bet Năm 1955, ông di cư vào miền Nam Việt Nam. Tại Sài Gòn, ông đàn ở đài phát thanh và ban giao hưởng của Trường Quốc gia Âm nhạc và Kịch nghệ. Nhạc phẩm đầu tiên của ông là ''Đò ngang'' (viết cùng Y Vân) và lấy bút danh là Tuấn Khanh. Nói về bút danh, ông có người anh tên là Trần Trọng Tuấn, là người khai tâm trong âm nhạc cho ông vào thuở ban đầu. Khi Tuấn Khanh quyết định vào Nam, ông muốn lấy một cái tên ghi nhớ kỷ niệm với người anh của mình, nên ghép tên của người anh này và người con đầu lòng của Trần Trọng Tuấn (tên Trần Trọng Khanh), trở thành Tuấn Khanh. Tuấn Khanh là nghệ danh ông chỉ ký với các sáng tác nhạc thính phòng, còn khi sáng tác nhạc đại chúng ông lại lấy những tên khác. lý do của việc lấy bút danh khác như vậy là ông muốn cái tên Tuấn Khanh của mình chỉ gắn với loại nhạc thính phòng mang tính chất sang cả, còn các bài nhạc đại chúng thì viết với tên khác. Tuy nhiên, dù những bài hát đại chúng không được đánh giá cao về mặt nhạc lý, nhưng lại vô cùng ăn khách và bán được rất nhiều bản nhạc rời. Theo ông kể thì sồ tiền thu được này đã giúp ông trang trải được cuộc sống trong hoàn cảnh khó khăn vào thời điểm năm 1968, ngoài ra còn dư tiền để ông tậu được một xế hộp cũ.
code 68k f8bet Năm 1955, ông di cư vào miền Nam Việt Nam. Tại Sài Gòn, ông đàn ở đài phát thanh và ban giao hưởng của Trường Quốc gia Âm nhạc và Kịch nghệ. Nhạc phẩm đầu tiên của ông là ''Đò ngang'' (viết cùng Y Vân) và lấy bút danh là Tuấn Khanh. Nói về bút danh, ông có người anh tên là Trần Trọng Tuấn, là người khai tâm trong âm nhạc cho ông vào thuở ban đầu. Khi Tuấn Khanh quyết định vào Nam, ông muốn lấy một cái tên ghi nhớ kỷ niệm với người anh của mình, nên ghép tên của người anh này và người con đầu lòng của Trần Trọng Tuấn (tên Trần Trọng Khanh), trở thành Tuấn Khanh. Tuấn Khanh là nghệ danh ông chỉ ký với các sáng tác nhạc thính phòng, còn khi sáng tác nhạc đại chúng ông lại lấy những tên khác. lý do của việc lấy bút danh khác như vậy là ông muốn cái tên Tuấn Khanh của mình chỉ gắn với loại nhạc thính phòng mang tính chất sang cả, còn các bài nhạc đại chúng thì viết với tên khác. Tuy nhiên, dù những bài hát đại chúng không được đánh giá cao về mặt nhạc lý, nhưng lại vô cùng ăn khách và bán được rất nhiều bản nhạc rời. Theo ông kể thì sồ tiền thu được này đã giúp ông trang trải được cuộc sống trong hoàn cảnh khó khăn vào thời điểm năm 1968, ngoài ra còn dư tiền để ông tậu được một xế hộp cũ.
Ngày 1 tháng 4 năm 1898, đơn vị này thành 1 huyện của Nakhon Ratchasima. Trụ sở huyện đã được dời đến Ban Nong Bua năm 1901, và được dời đến Ban Sikhio năm 1906, cả hai lần đều do bệnh sốt rét.